Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013

Ở lại đi người ơi...


Sưu tầm từ: Hạt giống tâm hồn

Chúng ta sẽ biết đi đâu khi những quẩn quanh vẫn cố bước ngược hướng trên mỗi con đường. Người đã đặt nụ cười xuống và chọn cách sống lặng lẽ thật vô tâm, người đã đặt bình yên xuống để cho phép con tim mình được quyền khép chặt mà không phải nói câu yêu thương chối từ ta nữa.

Vậy có nghĩa là người để mặc ta đứng ngoài lề hứng mình trong hàng trăm hàng ngàn cơn bão, vậy là có nghĩa ta chỉ thế thôi không hơn không kém một điều gì đó vẫn cứ đang bủa vây lấy con tim người. Một kẻ lạc lòng đi trong cô đơn và tự làm mình cảm thấy rất đau nhói, một kẻ có trong tay những quyền yêu thương đẹp đẽ nhưng lại thích cắn răng vì một người con gái yếu đuối, mà không thể nào đành quên.
Một kẻ không bao giờ biết tính toán thiệt hơn, không biết mình là gã lang thang suốt những năm dài có tên số phận…

Có bao nhiêu tháng ngày để chúng ta sống và biết sẽ phải khóc vì nhau. Có bao nhiêu con đường thì đời người mới rũ hết những chông gai đó. Có bao nhiêu đắng cay nữa để người hiểu mình cần một bờ vai không đơn thuần chỉ là những yêu thương có cánh.
Có bao nhiêu nước mắt chảy theo dọc chiều dài gương mặt hiền từ ấy, để người sẽ phải hiểu chẳng có nỗi đau nào mà không mặn đắng cả. Chẳng có hạnh phúc nào ra đi từ những cơn giông để rồi tìm về nơi có nắng suốt những chặng đường đầy bí mật.

Nước mắt là những điều mà không ai có thể tự kìm nén, đau thương thì cũng phải có lúc biết nép mình mà hiểu về những điều gì đó đã qua. Không ai khóc để rồi lại dẫm chân vào những mảnh vỡ cũ, không ai cười để chấp nhận mình là kẻ thua trong những trò đùa vô nghĩa. Không ai cũng chọn cách bỏ mặc để cho rằng đời này toàn những điều không xứng đáng nữa. Có lẽ chúng ta cần phải quên đi những vị kỷ trong tâm hồn này, chúng ta cần phải uống giùm nhau những lời nguyền cay độc về từng ngày mưa lạnh giá.

Có lẽ chúng ta phải cố gắng dìu nhau đi qua ngày giông bão và không được cho phép một người thêm nông nổi. Cần cho nhau nửa nụ cười dù là lúc mình đang thật lòng muốn bật khóc, cần phải cắn vào nhau cho cơn đau nhất thời mang ý nghĩa xoa dịu đi những cơn đau luôn luôn đang tồn tại. Cần phải ôm lấy nhau dù là khi đói rét nhất, bón cho nhau từng hạt cơm dù là lúc mọi thiếu thốn bủa vây. Cần phải tha thứ cho nhau những lầm lỡ, cần phải sống vì người đối diện chứ không phải vì cảm xúc cá nhân. Cần phải đứng lên mọi lúc, phải chọn cách hi sinh vì mái ấm nữa…

Cuộc đời không hẳn là những ngày mai luôn tươi đẹp, dòng người vốn cũng chẳng chảy mãi một phương. Ta hôm nay có thể chấp nhận mình là người bước qua nhưng lòng luôn muốn níu lấy, người hôm nay có thể gọi là chịu xem mình là cuộc đời vô cảm để trốn tránh mọi quan tâm.
Thế nhưng chúng ta không thể chạy trốn khỏi hình ảnh của nhau trong con tim nhau được, chúng ta không thể phũ phàng ném nhau đi như một tờ giấy cũ, chúng ta không thể cầm cục tẩy mà bôi mờ đi gương mặt nhau trong mỗi bức ảnh cùng tháng năm. Hãy cho nhau thêm hi vọng để thấu hiểu hơn nữa cuộc đời, hãy đến gần và hiểu rằng chẳng có ai có thể hiểu chúng ta hơn chúng ta. Sẽ là vậy chứ?
Ta không muốn người chọn cách cô đơn và sống quên mình như vậy. Ta đã cắn mọi nỗi niềm thật sâu để cố chịu đựng rồi, ai cũng có thể hiểu, vậy sao người cố tình không hiểu ta hơn nữa…
Ở lại đi và đừng bước thêm một bước nào nữa, ở lại đi vì phố hôm nay không thể thiếu đi một bờ vai, một mái tóc, một gương mặt dịu hiền của người đâu.

Ở lại đi vì hôm nay còn một con tim bỏng cháy và đầy khao khát. Ở lại đi vì ta không muốn mình sẽ hối hận về cuộc đời mình hôm nay vì ta không giữ lấy. Ở lại đi, vì ta rất cần một con người bằng xương bằng thịt, biết tươi cười khi nhẹ nhõm, biết khóc thét lên khi đớn đau trong tâm hồn không chịu đựng nổi. Sẽ là cuộc đời của nhau nếu chúng ta biết cách lồng từng đoạn đường cay đắng vào nhau khe khẽ.

Người biết không? Ta đã đi gần bảy năm và chưa hề biết mệt mỏi, ta đã từng xỉ vả mình là kẻ xấu xa nhất. Ta đã đi qua những ấy tháng ngày và chẳng thể nào thôi cho phép mình ngừng lại, ta vẫn thấy mình cần phải luôn bước đến, ta vẫn thấy mình cần phải đáng hi sinh, vẫn thấy cần phải chăm sóc, cần phải quan tâm người nhiều hơn.

Ở lại đi vì ta không thể đành lòng nhìn mình sẽ sống cô đơn thêm những năm tháng nữa. Có thể ta vẫn sống ngày mai khi người xa khuất, có thể ta vẫn tồn tại nhưng sẽ chẳng có linh hồn. Ngày hôm nay dù người có hờ hững nhất ta vẫn hiểu người rất thương ta, dù người có lạnh lùng nhất nhưng đã có lần người từng rớt nước mắt vì ta.

Làm ơn hãy thương mình hơn là thương một sự cô đơn mà kẻ nào đó mang lại, hãy để chúng ta may vá cho nhau những vết thương chưa lành, hãy để đời chúng mình là những tổn thương bị xóa mờ đi mọi dấu vết bên nhau. Ở lại đi… 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét