Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013

Cần người cười để ta thấy bình yên

Sưu tầm từ: Hạt giống tâm hồn

Có những ngày bản thân ta đã cố không chấp nhận những yêu thương bị từ chối, ta giận hờn vu vơ và khóc trong câm lặng không thể nào thành tiếng, mặc cho từng giọt nước mắt cứ lã chả rơi và con tim gào lên giữa bao điều vụn vỡ. Như thế đấy…

Có những ngày con người ta đã đi đến tận cùng của những chênh chao dồn nén, ta cười cay đắng chỉ để cố lắng tai nghe nước mắt than lời đau điếng cả tâm hồn, nghe nhịp thở yếu như cánh hoa tàn mới rụng. Ta uống một ly nước trắng mà ngỡ như vừa trải qua một lần gồng mình cố gắng nuốt cạn nửa lít muối khan hòa cùng một chút lệ ngọt.

Có những phút giây ta không cho phép mình cảm thấy nhẹ người, gió đến là lay động, mọi thứ như muốn hét thật lớn lên. Ta đã ăn trưa lúc ba giờ sáng, mở máy tính đọc thơ và thiếp đi lúc bốn giờ, tỉnh dậy lúc năm giờ và bày biện cửa hàng ra giúp mẹ. Cả một ngày nữa ta mênh mang mà chẳng thấy đôi mắt mình yếu đuối. Có đôi khi ta thấy dòng đời này cũng lạ, chẳng ở đâu giữa triệu con người mà cứ nhất thiết phải nhói đau vì một con người nào đó. Chấp nhận hay không chấp nhận cũng có được nữa đâu…

Ai đó có thể bước đi và không thèm ngoảnh lại nhìn xem phía sau mình là gì. Ai đó có thể coi bản thân mình là một nỗi tai họa gieo cay đắng vào ai. Ai đó có thể nói đi tìm lý tưởng hai năm để rồi nói câu vĩnh biệt, và bất giác quay về làm dạy sóng những thương đau. Và đã có ai đó đợi một con người sáu năm mà không biết mệt mỏi, không biết hôm nay mình đang sống bằng nhịp con tim của một con người khác, không biết mình đã cho đi quá nhiều kể cả những giọt nước mắt của người đàn ông mạnh mẽ. Cuộc đời có cấm người đan ông như ta không được quyền yếu đuối và khóc? Vậy thì ta cứ mặc ta yếu đuối…

Nếu bản thân người có hiểu ngàn lần hơn nữa thì bây giờ, có lẽ hai chúng ta quá xa giữa một khoảng trời mà người không hề muốn đối mặt. Chúng ta đã đi qua nhau khi hai kẻ có hai trái tim bị cuộc đời làm cho tê dại, bị yêu thương làm cho phải giàn giụa và hoang mang. Chúng ta đã từng ngồi bình yên một mình chỉ để nghe tim của kẻ kia đang khóc? Vậy mà bây giờ chỉ còn một nửa chơ vơ, một nửa còn lại thì vời vợi không yên.

Có nhiều khi ta hỏi mình và người đó ai hơn ai? Người đó có hiểu người bằng ta, có lo cho người từng giấc ngủ, từng miếng ăn không ngon và lòng cồn cào khi những đêm bầu trời vắng ánh sao. Ta đã làm hết thẩy những thừa thãi của một tình yêu, nhưng ta đã làm ra vẻ sung sướng chấp nhận khi thực ra ta đang rất rất đau. Vậy, ta sẽ phải làm sao?

Người dĩ nhiên có quyền ngọt ngào mà hy vọng về nơi nào đó. Giống như muốn làm một người vợ, một bàn tay ấp ôm mái ấm. Vào mỗi sáng bình minh cùng đánh thức nhau dậy, cùng nấu gói mì cho nhau ăn, cùng nghe những đám cỏ ướt sương mai ngoài vườn nhảy nhót, cùng cười tươi và hôn nhau một cái trước khi đi làm. Thật ra thì đó chỉ là mơ tưởng của những con người đang bị hạnh phúc bỏ bùa mê phút ban đầu thôi. Để rồi sau khi ngã quị sẽ xem nhau như những kẻ thù sống ở hai bên lề của số phận…


Biết hôm nay người có yên bình khi không có ta quan tâm? Ta vẫn hay tự mình lo những nỗi lo thật viển vông như thế. Nhưng rồi thì cũng đành nhìn vào chiếc đồng hồ, ta đưa tay đấm mạnh vào lồng ngực đang phải cố chịu đựng, đưa tâm trạng sắc như một con dao xé toang bầu trời lúc tối. Nếu cuộc sống là ngày mai, thì ngày mai chỉ dành cho người biết đau mà đứng dậy, biết yêu chân thành để chấp nhận mọi đổ vỡ mà bước đi. Có những lúc thấy người hạnh phúc mà tim ta đau như bị ai đó thò tay bóp nát, như những cánh cổng gỗ mục rớt thành từng mảng theo thời gian. Cuối cùng chẳng còn lại gì ngoài xác bụi bị gió thốc mạnh đi về nơi xa tít.

Ta là người đàn ông của những điều nhạy cảm, ta chạm vào cuộc sống này cũng rất khác so với một ai. Nhưng khi đi giữa triệu con người thì ta chỉ có thể chạm vào tình yêu một người, cho đi và không bao giờ đòi lại. Biết chẳng có nhau đâu khi lòng người còn nhiều uẩn khúc, hay có thể đơn giản nói một câu không muốn, cuộc đời và người chẳng yêu ta đến thế đâu. Vậy nên phải chấp nhận và đừng ước ao, nên phải cười tươi để che giấu mọi điều có được từ sau lưng những năm tháng. Không phải để sống mà vô nghĩa, mà nhất thiết phải có ý nghĩa hơn.

Nếu là tình, tình sẽ đến và hi vọng là được khóc giọt nước mắt cạn kiệt cuối cùng trên đôi vai gầy ấy. Nếu là chiếc hôn thì chỉ mong sẽ được ngấu nghiến ngon lành như đứa trẻ lang thang bị bỏ đói, nhặt được mẩu bánh mì và ăn đến nỗi mắc nghẹn. Nếu là cái ôm thì chỉ mong được ôm trọn vẹn như đất trời ôm cỏ cây và ban cho nhau những bông hoa nắng bình yên. Nếu là của nhau thì đã là của nhau từ phút ấy. Có đôi khi ta cũng cần phải đưa năm ngón tay lau đi giọt nước mắt cuối cùng trong tâm trạng, cười vì người đang dần được sống trong giấc mơ hạnh phúc không có ta.
Thế thì hãy hạnh phúc và hãy cười tươi. Vì ta cần người cười để ta thấy những an yên cũng bình dị, nhè nhẹ mà trôi đi ngang qua cuộc sống… 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét