This is default featured slide 1 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 2 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 3 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 4 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 5 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013

Hoa hạnh phúc cuối cùng

Có một loài hoa rất ít người biết đến, vì nó chỉ nở duy nhất một lần lúc cuối đời. Đó là hoa Tre, mà nó còn có tên gọi: hoa hạnh phúc cuối cùng.



 Tôi không nhớ lần thấy hoa tre nở là mùa nào trong năm vì cũng chỉ mới thấy có một lần trong đời, lúc còn rất nhỏ. Chỉ nhớ là, tự dưng vào một ngày, ngước mắt nhìn lên, thấy khóm tre bên cạnh nhà mình bàng bạc một màu như sương như khói. Cả rặng tre nở bông màu vàng nhạt. Hoa tre trông gần như hoa lúa, nở rộ từng chùm, kéo dài đến tận ngọn các cành con nhỏ nhất của cây. Khi hoa sắp tàn thì màu vàng nhạt chuyển thành màu bạc bạc. Lúc hoa tre nở thì lá tre cũng không còn xanh nữa và cũng thưa hơn. Mỗi lần gió đến, chỉ còn thấy hoa lao xao rơi rụng.

Hoa tre tàn, cây tre đã nở hoa ấy sẽ tự chết khô. Tre và hoa tre chết đứng chứ không rủ xuống như bao loài hoa khác, tre và hoa như đang thi gan cùng trời đất. Một hình ảnh hiên ngang và bất khuất giữa trời đất mênh mông. Thản nhiên trong cõi đi về tựa như một triết nhân đã ngộ được chân lý về sự sống chết của cuộc đời. Từ khi sinh ra, tre đã sống và trả nghĩa cho đất cho người. Khi tre nở hoa cũng là lúc tre giã từ cuốc sống. Một cái chết hùng tráng, không cho người cảm giác bi ai, não nùng của sinh tử biệt ly. Tre nở hoa trước khi chết. một cách đi vào cõi chết rất đẹp, ung dung tự tại tựa như một triết nhân đã giác ngộ chân lý về lẽ sống chết. Và tôi đã nhìn thấy sự chết khô của cả khóm tre bên cạnh nhà. Đó là lý do tại sao người ta còn gọi hoa tre là Hạnh Phúc Cuối Cùng.

Tôi nói đã từng thấy hoa tre mà nhiều người không tin rằng, tre có hoa. Ngay cả những đứa bạn lớn lên cùng từ nhỏ chúng nó cũng rất lạ lẫm khi tôi hỏi: “Quê bây giờ có hoa tre nở không?”

M.H

Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

Những hòn đá cuội, sỏi to trong cuộc sống


Trích nguồn: http://luaviet.co/vn/nhung-hon-da-cuoi-soi-to-trong-cuoc-song.lv


Có một ngày nọ, một vị giáo sư lớn tuổi của Trường Quốc gia Hành Chánh được mời đến tham gia giảng dạy tại một khóa tập huấn cho một nhóm 15 vị lãnh đạo của 15 công ty lớn về “kế hoạch thời gian hiệu quả”.
Nội dung tập huấn này là một trong năm nội dung của khóa tập huấn. Vị giáo sư chỉ có duy nhất một giờ để giảng dạy.

Ðứng trước nhóm học trò tài ba này (sẵn sàng ghi lại tất cả những gì giáo sư sẽ truyền đạt), ông giáo sư lần lượt nhìn từng người một, rồi nói với họ: “Chúng ta sẽ thực hiện một thí nghiệm.”

Ở dưới bàn của vị giáo sư, trước các học viên, ông lôi ra một bình thủy tinh cỡ 4 lít và đặt nó nhẹ lên bàn trước mặt ông. Kế đó ông mang ra hơn một chục hòn sỏi to gần bằng trái banh tennis và ông đặt từng hòn sỏi vào bình thủy tinh.


Khi bình thủy tinh đã đầy các hòn sỏi và không thể nào cho thêm nữa thì ông từ từ đưa mắt nhìn các học viên và hỏi:

“Thế là cái bình đã đầy chưa, các bạn?”

Tất cả mọi người đồng thanh trả lời:

“ Vâng, đầy rồi !”

Vị giáo sư chờ đợi trong giây lát và nói: “Thật sao?”

Sau đó, một lần nữa, ông cúi xuống bàn, lôi ra một chậu đầy các hòn sỏi nho nhỏ và một cách cần thận, ông cho các hòn sỏi nho nhỏ này vào bình thủy tinh, ông lắc và trộn đều bên trong bình và các hòn sỏi nho nhỏ này len lỏi vào các khe giữa các hòn sỏi to xuống đến tận đáy bình thủy tinh.

Vị giáo sư lại đưa mắt nhìn các học viên và hỏi lại: “Bây giờ bình này đã đầy chưa vậy?”. Lần này, các học viên bắt đầu hiểu cái trò này.

Một học viên trả lời: “Chắc chưa!”. “Tốt”, ông giáo sư trả lời.

Lần này ông lại lôi ra từ dưới gầm bàn một chậu cát. Thế rồi ông cẩn thận cho cát vào bình thủy tinh và cát lấp dần các khoảng trống giữa các hòn sỏi to và hòn sỏi nho nhỏ.

Một lần nữa, ông ta hỏi: “Bình đã đầy chưa?”

Lần này, không do dự và các học viên tài ba đồng thanh trả lời: “Chưa đâu thầy!”

“Tốt lắm!”, vị giáo sư già trả lời.

Trong khi các học viên chờ đợi điều gì còn xảy ra nữa thì ông giáo sư này lôi ra thêm một bình nước và cho vào bình thủy tinh cho đến khi nước đầy tới miệng bình.

Vị giáo sư đưa mắt nhìn các học trò của mình và hỏi:

“ Thí nghiệm này cho chúng ta biết điều gì?”

Một trong số học viên can đảm nhất trả lời:

“Thưa Thầy, nó chứng minh cho thấy có khi chúng ta tưởng là lịch làm việc của chúng ta đã đầy ắp và nếu chúng ta muốn, chúng ta cũng có thể thu xếp, bổ sung cuộc hẹn, và nhiều thứ phải làm nữa !”

“Không phải thế!”, giáo sư trả lời. “Không phải như vậy, thật ra nó chứng minh cho chúng ta như sau đây: nếu chúng ta không đưa các hòn sỏi to vào bình trước, chúng ta không bao giờ bỏ hết tất cà các thứ này vào.”

Mọi người đều im lặng, mỗi người đểu suy nghĩ về ý nghĩa này.

Vị giáo sư nói tiếp: “Vậy thì các hòn sỏi to trong cuộc sống của chúng ta là gì?”

“Sức khỏe của các bạn”

“Gia đình của các bạn”

“Bạn bè của các bạn”

“Thực hiện giấc mơ của các bạn”

“Làm những gì mình thích”

“Học hỏi”

“Bảo vệ quyền lợi”

“Nghỉ ngơi”

“Sử dụng thời gian”

“Hoặc… mọi thứ khác”

“Ðiều cần nhớ, chính là tầm quan trọng đặt những hòn sỏi to trước hết trong cuộc sống của mình, nếu không chúng ta có nguy cơ thất bại trong cuộc sống. Nếu chúng ta bỏ vào trước những thứ linh tinh (như sỏi nhỏ, cát..), chúng ta chỉ hoàn thành được những thứ linh tinh mà thôi và chúng ta không có đủ thời gian quý giá dành cho những điều quan trọng hơn nhiều của cuộc sống chúng ta”.

Và các bạn đừng bao giờ quên đặt câu hỏi cho chính mình:

“Những hòn sỏi to trong cuộc sống của ta là gì? Kế đó, các bạn hãy đặt nó trước vào bình.”

Sưu tầm

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Bài toán lớn

Gió nhẹ lùa qua cửa sổ, làm tung bay những trang giấy mới tinh. Tôi đưa mắt nhìn theo, trong đầu đầy những suy nghĩ. Rồi tự hỏi: Cơn gió ấy bắt đầu từ đâu? Tôi lặng im một hồi lâu, tự dưng lòng mình thấy xôn xao có cái gì đó rưng rưng trên khóe mắt. Có phải chính vì thời gian của 17 năm làm tôi buồn. Cảm giác ấy sao khó tả quá. Tôi nghĩ tôi đang bước di trên một tấm thảm đỏ, có vẻ như nó đang gần với tương lai. Nhưng trên con đường ấy là những giọt mồ hôi, những giọt nước mắt của bậc sinh thành, người tạo ra tôi, nuôi tôi, dạy tôi, vì tôi mà hi sinh nhiều thứ. Chắc không riêng gì tôi mà có lẽ các bạn cũng đang có tâm trạng này. 


 
Cha mẹ như một bức tường che chắn cho con. Khi con ngã bước đến nâng, khi con khóc dỗ dành ân cần. Dù cho con có đi đến chân trời góc bể, đôi mắt hiền hòa vẫn theo dõi con. Khi con làm sai, một cái đánh, một tiếng la nhưng lòng đau như cắt.

Ngày trước, tôi đã không ngoan và rất quậy phá, thường bị ăn đòn. Những lúc như vậy, tôi giận cha mẹ lắm. Tôi vô tâm, hờ hững mặt cho mọi thứ qua đi. Nhưng sau thời gian học xa nhà, tôi bắt đầu nhìn lại và tôi đã hiểu, những trận đòn ấy là giúp tôi nên người. Tôi cũng dần cảm nhận được cha mẹ đang nghĩ gì.

Sự lao động cực nhọc đã làm cho đôi bàn tay cha chay mòn, nhưng tôi không là ngày xưa nữa, tôi sẽ nắm tay cha thật chặt, thật lâu không buông. Những vết nhăn hằng sâu đôi mắt mẹ, tôi sẽ ngắm mãi, yêu mãi những vết nhăn này.

“ Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”

Tình cảm mà cha mẹ dành cho con như là núi, là sông, là vô tận không một từ ngữ nào diễn tả hết được. Chỉ chính bản thân tự cảm nhận và thấu hiểu từ cái nhìn của cuộc sống. Thời gian trôi đi sẽ không bao giờ trở lại, ta chỉ có thể nhìn nó trôi đi khi mình chưa làm được gì đáng tự hào và hãnh diện.

Nên những ai bây giờ còn cha mẹ hãy yêu thương, kính trọng mang lại niềm vui, hạnh phúc và tiếng cười cho họ. Đó cũng là nét đẹp muôn đời làm nên đạo đức con người.

Cuộc đời có nhiều bài toán thật khó giải. Nhưng không phải bài toán nào cũng không giải được. Tôi đã giải xong bài toán cho đời mình. Còn bạn thì sao? Sẽ tiếp tục giải cho đến khi tìm ra đáp án nhé! Và hãy cùng tôi nói lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng mình đến cha mẹ.

Trịnh Khánh Duy, lớp 12A8
Trường THPT Đầm Dơi
Niên khóa: 2012 - 2013

Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013

Cần người cười để ta thấy bình yên

Sưu tầm từ: Hạt giống tâm hồn

Có những ngày bản thân ta đã cố không chấp nhận những yêu thương bị từ chối, ta giận hờn vu vơ và khóc trong câm lặng không thể nào thành tiếng, mặc cho từng giọt nước mắt cứ lã chả rơi và con tim gào lên giữa bao điều vụn vỡ. Như thế đấy…

Có những ngày con người ta đã đi đến tận cùng của những chênh chao dồn nén, ta cười cay đắng chỉ để cố lắng tai nghe nước mắt than lời đau điếng cả tâm hồn, nghe nhịp thở yếu như cánh hoa tàn mới rụng. Ta uống một ly nước trắng mà ngỡ như vừa trải qua một lần gồng mình cố gắng nuốt cạn nửa lít muối khan hòa cùng một chút lệ ngọt.

Có những phút giây ta không cho phép mình cảm thấy nhẹ người, gió đến là lay động, mọi thứ như muốn hét thật lớn lên. Ta đã ăn trưa lúc ba giờ sáng, mở máy tính đọc thơ và thiếp đi lúc bốn giờ, tỉnh dậy lúc năm giờ và bày biện cửa hàng ra giúp mẹ. Cả một ngày nữa ta mênh mang mà chẳng thấy đôi mắt mình yếu đuối. Có đôi khi ta thấy dòng đời này cũng lạ, chẳng ở đâu giữa triệu con người mà cứ nhất thiết phải nhói đau vì một con người nào đó. Chấp nhận hay không chấp nhận cũng có được nữa đâu…

Ai đó có thể bước đi và không thèm ngoảnh lại nhìn xem phía sau mình là gì. Ai đó có thể coi bản thân mình là một nỗi tai họa gieo cay đắng vào ai. Ai đó có thể nói đi tìm lý tưởng hai năm để rồi nói câu vĩnh biệt, và bất giác quay về làm dạy sóng những thương đau. Và đã có ai đó đợi một con người sáu năm mà không biết mệt mỏi, không biết hôm nay mình đang sống bằng nhịp con tim của một con người khác, không biết mình đã cho đi quá nhiều kể cả những giọt nước mắt của người đàn ông mạnh mẽ. Cuộc đời có cấm người đan ông như ta không được quyền yếu đuối và khóc? Vậy thì ta cứ mặc ta yếu đuối…

Nếu bản thân người có hiểu ngàn lần hơn nữa thì bây giờ, có lẽ hai chúng ta quá xa giữa một khoảng trời mà người không hề muốn đối mặt. Chúng ta đã đi qua nhau khi hai kẻ có hai trái tim bị cuộc đời làm cho tê dại, bị yêu thương làm cho phải giàn giụa và hoang mang. Chúng ta đã từng ngồi bình yên một mình chỉ để nghe tim của kẻ kia đang khóc? Vậy mà bây giờ chỉ còn một nửa chơ vơ, một nửa còn lại thì vời vợi không yên.

Có nhiều khi ta hỏi mình và người đó ai hơn ai? Người đó có hiểu người bằng ta, có lo cho người từng giấc ngủ, từng miếng ăn không ngon và lòng cồn cào khi những đêm bầu trời vắng ánh sao. Ta đã làm hết thẩy những thừa thãi của một tình yêu, nhưng ta đã làm ra vẻ sung sướng chấp nhận khi thực ra ta đang rất rất đau. Vậy, ta sẽ phải làm sao?

Người dĩ nhiên có quyền ngọt ngào mà hy vọng về nơi nào đó. Giống như muốn làm một người vợ, một bàn tay ấp ôm mái ấm. Vào mỗi sáng bình minh cùng đánh thức nhau dậy, cùng nấu gói mì cho nhau ăn, cùng nghe những đám cỏ ướt sương mai ngoài vườn nhảy nhót, cùng cười tươi và hôn nhau một cái trước khi đi làm. Thật ra thì đó chỉ là mơ tưởng của những con người đang bị hạnh phúc bỏ bùa mê phút ban đầu thôi. Để rồi sau khi ngã quị sẽ xem nhau như những kẻ thù sống ở hai bên lề của số phận…


Biết hôm nay người có yên bình khi không có ta quan tâm? Ta vẫn hay tự mình lo những nỗi lo thật viển vông như thế. Nhưng rồi thì cũng đành nhìn vào chiếc đồng hồ, ta đưa tay đấm mạnh vào lồng ngực đang phải cố chịu đựng, đưa tâm trạng sắc như một con dao xé toang bầu trời lúc tối. Nếu cuộc sống là ngày mai, thì ngày mai chỉ dành cho người biết đau mà đứng dậy, biết yêu chân thành để chấp nhận mọi đổ vỡ mà bước đi. Có những lúc thấy người hạnh phúc mà tim ta đau như bị ai đó thò tay bóp nát, như những cánh cổng gỗ mục rớt thành từng mảng theo thời gian. Cuối cùng chẳng còn lại gì ngoài xác bụi bị gió thốc mạnh đi về nơi xa tít.

Ta là người đàn ông của những điều nhạy cảm, ta chạm vào cuộc sống này cũng rất khác so với một ai. Nhưng khi đi giữa triệu con người thì ta chỉ có thể chạm vào tình yêu một người, cho đi và không bao giờ đòi lại. Biết chẳng có nhau đâu khi lòng người còn nhiều uẩn khúc, hay có thể đơn giản nói một câu không muốn, cuộc đời và người chẳng yêu ta đến thế đâu. Vậy nên phải chấp nhận và đừng ước ao, nên phải cười tươi để che giấu mọi điều có được từ sau lưng những năm tháng. Không phải để sống mà vô nghĩa, mà nhất thiết phải có ý nghĩa hơn.

Nếu là tình, tình sẽ đến và hi vọng là được khóc giọt nước mắt cạn kiệt cuối cùng trên đôi vai gầy ấy. Nếu là chiếc hôn thì chỉ mong sẽ được ngấu nghiến ngon lành như đứa trẻ lang thang bị bỏ đói, nhặt được mẩu bánh mì và ăn đến nỗi mắc nghẹn. Nếu là cái ôm thì chỉ mong được ôm trọn vẹn như đất trời ôm cỏ cây và ban cho nhau những bông hoa nắng bình yên. Nếu là của nhau thì đã là của nhau từ phút ấy. Có đôi khi ta cũng cần phải đưa năm ngón tay lau đi giọt nước mắt cuối cùng trong tâm trạng, cười vì người đang dần được sống trong giấc mơ hạnh phúc không có ta.
Thế thì hãy hạnh phúc và hãy cười tươi. Vì ta cần người cười để ta thấy những an yên cũng bình dị, nhè nhẹ mà trôi đi ngang qua cuộc sống… 

Ở lại đi người ơi...


Sưu tầm từ: Hạt giống tâm hồn

Chúng ta sẽ biết đi đâu khi những quẩn quanh vẫn cố bước ngược hướng trên mỗi con đường. Người đã đặt nụ cười xuống và chọn cách sống lặng lẽ thật vô tâm, người đã đặt bình yên xuống để cho phép con tim mình được quyền khép chặt mà không phải nói câu yêu thương chối từ ta nữa.

Vậy có nghĩa là người để mặc ta đứng ngoài lề hứng mình trong hàng trăm hàng ngàn cơn bão, vậy là có nghĩa ta chỉ thế thôi không hơn không kém một điều gì đó vẫn cứ đang bủa vây lấy con tim người. Một kẻ lạc lòng đi trong cô đơn và tự làm mình cảm thấy rất đau nhói, một kẻ có trong tay những quyền yêu thương đẹp đẽ nhưng lại thích cắn răng vì một người con gái yếu đuối, mà không thể nào đành quên.
Một kẻ không bao giờ biết tính toán thiệt hơn, không biết mình là gã lang thang suốt những năm dài có tên số phận…

Có bao nhiêu tháng ngày để chúng ta sống và biết sẽ phải khóc vì nhau. Có bao nhiêu con đường thì đời người mới rũ hết những chông gai đó. Có bao nhiêu đắng cay nữa để người hiểu mình cần một bờ vai không đơn thuần chỉ là những yêu thương có cánh.
Có bao nhiêu nước mắt chảy theo dọc chiều dài gương mặt hiền từ ấy, để người sẽ phải hiểu chẳng có nỗi đau nào mà không mặn đắng cả. Chẳng có hạnh phúc nào ra đi từ những cơn giông để rồi tìm về nơi có nắng suốt những chặng đường đầy bí mật.

Nước mắt là những điều mà không ai có thể tự kìm nén, đau thương thì cũng phải có lúc biết nép mình mà hiểu về những điều gì đó đã qua. Không ai khóc để rồi lại dẫm chân vào những mảnh vỡ cũ, không ai cười để chấp nhận mình là kẻ thua trong những trò đùa vô nghĩa. Không ai cũng chọn cách bỏ mặc để cho rằng đời này toàn những điều không xứng đáng nữa. Có lẽ chúng ta cần phải quên đi những vị kỷ trong tâm hồn này, chúng ta cần phải uống giùm nhau những lời nguyền cay độc về từng ngày mưa lạnh giá.

Có lẽ chúng ta phải cố gắng dìu nhau đi qua ngày giông bão và không được cho phép một người thêm nông nổi. Cần cho nhau nửa nụ cười dù là lúc mình đang thật lòng muốn bật khóc, cần phải cắn vào nhau cho cơn đau nhất thời mang ý nghĩa xoa dịu đi những cơn đau luôn luôn đang tồn tại. Cần phải ôm lấy nhau dù là khi đói rét nhất, bón cho nhau từng hạt cơm dù là lúc mọi thiếu thốn bủa vây. Cần phải tha thứ cho nhau những lầm lỡ, cần phải sống vì người đối diện chứ không phải vì cảm xúc cá nhân. Cần phải đứng lên mọi lúc, phải chọn cách hi sinh vì mái ấm nữa…

Cuộc đời không hẳn là những ngày mai luôn tươi đẹp, dòng người vốn cũng chẳng chảy mãi một phương. Ta hôm nay có thể chấp nhận mình là người bước qua nhưng lòng luôn muốn níu lấy, người hôm nay có thể gọi là chịu xem mình là cuộc đời vô cảm để trốn tránh mọi quan tâm.
Thế nhưng chúng ta không thể chạy trốn khỏi hình ảnh của nhau trong con tim nhau được, chúng ta không thể phũ phàng ném nhau đi như một tờ giấy cũ, chúng ta không thể cầm cục tẩy mà bôi mờ đi gương mặt nhau trong mỗi bức ảnh cùng tháng năm. Hãy cho nhau thêm hi vọng để thấu hiểu hơn nữa cuộc đời, hãy đến gần và hiểu rằng chẳng có ai có thể hiểu chúng ta hơn chúng ta. Sẽ là vậy chứ?
Ta không muốn người chọn cách cô đơn và sống quên mình như vậy. Ta đã cắn mọi nỗi niềm thật sâu để cố chịu đựng rồi, ai cũng có thể hiểu, vậy sao người cố tình không hiểu ta hơn nữa…
Ở lại đi và đừng bước thêm một bước nào nữa, ở lại đi vì phố hôm nay không thể thiếu đi một bờ vai, một mái tóc, một gương mặt dịu hiền của người đâu.

Ở lại đi vì hôm nay còn một con tim bỏng cháy và đầy khao khát. Ở lại đi vì ta không muốn mình sẽ hối hận về cuộc đời mình hôm nay vì ta không giữ lấy. Ở lại đi, vì ta rất cần một con người bằng xương bằng thịt, biết tươi cười khi nhẹ nhõm, biết khóc thét lên khi đớn đau trong tâm hồn không chịu đựng nổi. Sẽ là cuộc đời của nhau nếu chúng ta biết cách lồng từng đoạn đường cay đắng vào nhau khe khẽ.

Người biết không? Ta đã đi gần bảy năm và chưa hề biết mệt mỏi, ta đã từng xỉ vả mình là kẻ xấu xa nhất. Ta đã đi qua những ấy tháng ngày và chẳng thể nào thôi cho phép mình ngừng lại, ta vẫn thấy mình cần phải luôn bước đến, ta vẫn thấy mình cần phải đáng hi sinh, vẫn thấy cần phải chăm sóc, cần phải quan tâm người nhiều hơn.

Ở lại đi vì ta không thể đành lòng nhìn mình sẽ sống cô đơn thêm những năm tháng nữa. Có thể ta vẫn sống ngày mai khi người xa khuất, có thể ta vẫn tồn tại nhưng sẽ chẳng có linh hồn. Ngày hôm nay dù người có hờ hững nhất ta vẫn hiểu người rất thương ta, dù người có lạnh lùng nhất nhưng đã có lần người từng rớt nước mắt vì ta.

Làm ơn hãy thương mình hơn là thương một sự cô đơn mà kẻ nào đó mang lại, hãy để chúng ta may vá cho nhau những vết thương chưa lành, hãy để đời chúng mình là những tổn thương bị xóa mờ đi mọi dấu vết bên nhau. Ở lại đi… 

Lời tạ từ năm cũ


Sưu tầm từ: Hạt giống tâm hồn

Một năm đã qua như thế nào, ta cũng không nhớ nổi nữa, chỉ biết tất cả những cảm xúc yêu thương, giận hờn, những âu lo, những nước mắt, nụ cười đã chạy qua chạy lại như một cuốn phim với đủ đầy màu sắc.

Lặng nhìn phố xa nhộn nhịp đèn hoa, những nụ đào hồng tươi chúm chím môi cười, trẻ thơ xúng xính áo mới, các mẹ các chị đang tất tưởi chuẩn bị bếp núc cho cái tết đoàn viên thêm phần trọn vẹn, từng đàn chim én đi tránh rét từ phương nam trở về với lá với cây như lời hẹn trong mùa đông trước, chong chong những giây phút cuối cùng bỗng dưng muốn viết một cái gì đó cho chính ta, cho những ai còn ngại ngần chưa muốn từ biệt quá khứ để đón chờ những điều mới mẻ, cho năm cũ đã qua như một giấc mơ và cho nỗi buồn mang hình hài của người xưa cũ.





Hãy cảm ơn người, đã đến và yêu ta như một vị khách lữ hành mà ta chỉ gặp một lần duy nhất trên đoạn đường đời.

Hãy cám ơn sự ra đi bất chợt của người ta yêu thương để ta biết trân trọng giá trị của lúc được gật đầu.

Hãy cảm ơn bè bạn đã giúp ta vơi đi những ngày tháng trống rỗng, những giây phút hoang hoải khi quá vãng bỗng dưng tìm đến và gọi tên. 

Hãy cảm ơn đấng sinh thành đã cho ta biết dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa họ vẫn luôn ở bên, chở che và yêu thương ta vô điều kiện.

Hãy cảm ơn những cái biến và những lần đánh gục ta suýt ngã để ta biết rằng cuộc đời còn quá nhiều điều mới mẻ và lạ lẫm. Sau những trận đòn ấy ta bỗng dưng được tiếp thêm nguồn năng lượng mới, trở nên trưởng thành và cứng rắn hơn. Cũng khiến ta nhận ra rằng, chuyện không tốt không có nghĩa là xấu. Và xấu hay tốt là do chính bản thân ta định đoạt.

Hãy cảm ơn sự xuất hiện với mật độ dày đặc của những cảm xúc hỉ nộ ái ố để ta biết ta vẫn được là chính ta, vẫn sống với những cảm giác thật của một con người: biết mang niềm vui đến cho người khác, biết sẻ chia với những đau khổ của những mảnh đời thiếu may mắn trong cộng đồng…

Hãy cảm ơn mỗi buổi sáng mai thức dậy, để ta có thêm những lần háo hức đón chờ điều mới mẻ sẽ đến với mình vì đơn giản đợi chờ luôn là hạnh phúc.
Hãy cảm ơn những chú chim non đã cất lên những tiếng hót líu lo chào bình minh, những loài hoa luôn rạng rỡ ngay cả trong mùa đông lạnh giá để ta biết cuộc đời sẽ tươi đẹp hơn khi có âm thanh và hương sắc.

Hãy cảm ơn mỗi ngày, với những trải nghiệm mới mẻ để ta nhận ra rằng được sống cũng đã là một niềm hạnh phúc lớn lao trong cuộc đời mỗi người. 

Đón một năm mới trong trầm lặng, ưu tư nhưng vẫn cảm thấy lòng bình yên, ấm áp đến lạ thường. Mùa xuân đang cùng đất trời khởi sắc, và mùa xuân của ta cũng sẽ trở về. 

Đừng ngồi trong bóng tối mà hãy tự nhủ với lòng mình: Không gì là mãi mãi, cái cũ sẽ đi, và ta đã sẵn sàng chuẩn bị tâm thế để đón chờ
một cuộc sống mới, cùng vô vàn những sự kiện mới vì ta biết tương lai tươi sáng phải dựa trên quá khứ đã quên lãng, con người sẽ không thể sống thanh thản nếu không xóa bỏ những ký ức buồn đã qua 

Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

Tin vào trái tim mình

Sưu tầm từ: Hạt giống tâm hồn

Mỗi con người là một tiểu vũ trụ, với vô số tế bào ngang với số lượng muôn vì tinh tú trong vũ trụ bao la ngoài kia. Và thật không có gì lạ nhiều khi ta chẳng thể hiểu nổi chính ta. Và lại càng dễ hiểu khi bạn bè không dễ hiểu ta.

Vật lý là môn học bạn say mê nhất, và cũng là môn bạn học giỏi nhất. Với bạn chỉ có điểm 10 hoàn hảo của môn học này mới có thể khiến bạn hài lòng. Nhưng bạn bè hiểu nhầm nỗi buồn của bạn khi nhận được điểm 9 là một sự kiêu ngạo. Nghĩ gì, điểm 9 nhiều người mơ mà cũng chẳng được! Nhưng chỉ đơn giản là bạn khó tính với chính mình.

Một đứa bạn thi khối A cho rằng nó chẳng việc gì phải học Sử cho mệt đầu, và giải pháp dễ dàng nhất để tiếp tục được điểm cao là nhìn bài bạn. Bàn tay bạn khum lại che bài kiểm tra của mình, bị nó phê phán là ích kỷ. Cậu đâu có thiệt hại gì, có phải thi Đại Học đâu nào!. Nhưng đơn giản là vì bạn mong muốn sự công bằng, và bạn không muốn có cảm gíac là mình bị lợi dụng.

Khi bạn bỗng nhận được lá thư làm quen của một cô bạn cùng khối, một cô bạn mà tất cả cảm xúc chân thành đã dồn vào bức thư đầu tiên cô ấy viết gửi cho một cậu bạn trai không quen, đề nghị được làm bạn. Thẳng thắn và chân thành. Nhưng mấy chiến hữu nghịch ngợm đã xé toang ra đọc trước, lấy ra để trêu chọc cô ấy. Vậy mà khi chịu trận lôi đình của bạn, chúng lại trách cứ tình nghĩa anh em bao năm, sao lại giận bọn tớ chỉ vì một con bé chưa quen biết. Nhưng bạn tin rằng mọi tình cảm đều cần được tôn trọng, dù đó là tình cảm của một người mà bạn còn chưa rõ mặt, biết tên.Cuộc sống là như vậy. Không hẳn là ngọt ngào, không phải toàn những chuyện vui. Chẳng thiếu những phút giây lúc bạn bị hiểu nhầm, bị xa lánh, bị trách cứ. Nhưng lời nói nhọn hoắt có khi khiến bạn nghi ngờ bản thân, thất vọng vì chính mình. Có khi khiến bạn muốn buông xuôi, quẳng bỏ những điều tử tế mà bạn vẫn đang hằng ngày theo đuổi. Bạn tự hỏi liệu mình có sống tử tế không khi những người xung quanh chẳng hiểu cho, chĩa vào bạn những lời nói khiến tâm hồn bạn đau nhói.

Nhưng hãy luôn tin vào trái tim mình, tin rằng bạn đã sinh ra để là một người tử tế, và trước sau mọi người cũng sẽ nhận thấy sự chân thành bên trong bạn... Và cũng hãy tin cảm vào trái tim mọi người, rằng những người xung quanh bạn sinh ra cũng để sống những điều tốt lành. Những hiểu nhầm hôm nay chỉ là một cơn mưa xối xả, dù khiến bạn ướt mèm, nhưng là để sau đó mọi tình cảm sẽ tươi mới, thân mật và trong trẻo hơn.

Cuộc sống sẽ chẳng hề thiếu những cơn mưa như thế, đủ để bạn vững vàng hơn, để ngỡ ngàng nhận ra trái tim bé nhỏ của mình chẳng hề yếu đuối. Và cũng để nhận ra rằng luôn có những trái tim đập cùng nhịp tốt lành với trái tim của bạn...